những-điều-rút-ra-từ-vụ-việc-bé-học-sinh-lớp-1-tử-vong-tại-trường-quốc-tế-gateway

Những điều rút ra từ vụ việc bé học sinh lớp 1 tử vong do bị bỏ quên trên ô tô tại trường Gateway – Trần Việt MB

Những điều rút ra từ vụ việc bé học sinh lớp 1 tử vong do bị bỏ quên trên ô tô tại trường Gateway – Trần Việt MB

Xin chào các bạn, mình là Trần Việt MB – Ông bố của hai cậu con nhỏ, và là một thầy giáo dạy về kỹ năng sinh tồn thời hiện đại là kỹ năng phòng tránh tai nạn cho trẻ, phòng chống xâm hại trẻ em, bạo lực học đường, và phòng chống ma túy. Hôm nay, thực sự khi biết vụ việc cháu bé học sinh lớp 1 bị bỏ quên trên chuyến xe định mệnh dẫn đến
tử vong tại trường Gateway thì mình vô cùng bàng hoàng, cái cảm giác bất lực cũng y hệt như khi nghe tin 13 người vô tội chết vì sự cẩu thả của lái xe khách trên Lai Châu khi điều khiển xe lao xuống vực.

Khi nhìn Clip cháu bé được bế ra khỏi xe, mình đã rùng mình liên tục, liên tục, và đầu đau như búa bổ. Vấn đề ai chịu trách nhiệm chỉ là việc mấy ông pháp luật phải làm, còn là bố mẹ chúng ta biết phải làm gì đây? Chúng ta đã làm tốt nhất có thể, đã chăm sóc con cái của mình những điều kiện tốt nhất, môi trường tốt nhất, nhưng cuộc sống nào ai đoán được chữ ngờ.

Một em bé mới sau tuổi gào thét trong xe ô tô chở đến trường và sau đó đã không còn trên cõi đời này nữa. Chúng ta không khỏi đau thương khi nghĩ đến những điều đó. Liệu là cha , là mẹ, chúng ta có thể làm như thế nào nữa đây? Khi chúng ta đặt niềm tin vào sự chuyên nghiệp của một trong những ngôi trường có cơ sở vật chất tốt nhất cả nước.

Tất cả chúng ta đều biết rằng, sự đau đớn ở đây vượt xa việc “chịu trách nhiệm” mà một số người đang dùng đối với vụ việc. Dẫu biết cụm từ đó thể hiện sự thiện chí, nhưng sao đối với trường hợp thảm khốc này, nó như kiểu một sự dã man đến tận cùng, như kiểu một cụm từ đã được chuẩn hóa cho mọi rủi ro có thể xảy ra. Một cụm từ thản nhiên cho một sự việc vượt quá mức tưởng tượng của những người làm cha, làm mẹ.

Hãy trân trọng con cái khi còn có thể, đó là những lời tâm can của mình trong sự việc,

Khi những điều này xảy ra, có lẽ sự hối tiếc nhất là chúng ta đã không thể chăm sóc con cái nhiều hơn, lo cho chúng nhiều hơn, bảo vệ chúng nhiều hơn. Và dù ở bất kỳ khía cạnh nào, trên phương diện làm cha mẹ cả chủ quan và khách quan, chúng ta là những người bố người mẹ không may mắn và thất bại. Thất bại vì một cái kết đau thương mà chúng ta không xứng đáng phải nhận nó. Bởi cái kết quả đã định hình trách nhiệm của cha mẹ chúng ta. Và tôi, thực sự cảm được cái nỗi đau tột cùng không khóc nên lời của người cha, và sự quặn thắt của người mẹ.

Sẽ chẳng ai, chẳng bất kỳ thứ vật chất nào có thể “chịu trách nhiệm” cho cái nỗi đau khủng khiếp này. Tiền có làm cháu bé sống dậy không? Cái trách nhiệm của sự cẩu thả kia có mang con cái chúng ta trở lại không?

Hãy ở bên chúng nhiều hơn, nhiều hơn nữa và chăm sóc con cái của chúng ta. Đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm để không nuối tiếc bất kỳ điều gì. Đừng viện dẫn bất kỳ lý do gì để không chăm sóc con cái của mình. Đừng nghĩ con chúng ta an toàn nữa. Tai nạn giao thông, xâm hại, bạo lực học đường, ma túy và giờ là một kiểu tai nạn thương tích quái đản này. Hãy cố gắng ở bên con và dạy dỗ chúng. Tình yêu của chúng ta dành cho con cái sẽ được ghi dấu bởi những khoảnh khắc vĩnh cửu mà chúng ta dành cho con của mình.

Xin chia buồn cũng anh chị, xin chia buồn cùng gia đình và mong linh hồn cháu trên thiên đường an nghĩ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *